Ngay khi tôi đứng dậy, từ máy tính của tôi phát ra tiếng nhạc. Ắt hẳn là bài nhạc vừa load về xong, đó là bài hát tử thần hay bài hát của quỷ mà mọi người vẫn gọi. Glooming Sunday.
Cái giai điệu cầu hồn khiến tôi lạnh người, bài hát với một chuỗi về các vụ án tự tử mà không biết nguyên nhân khi nghe xong bài hát đã làm nó trở nên nổi tiếng như bài hát của quỷ là thế. Đêm nay, cái bài hát đó lại được hát lên vào lúc này. Có tiếng cửa phòng bị hé mở, tôi quay ra đóng kín lại sau khi đã kiểm tra hành lang vắng người..
Tôi click vào phần View Blog thì phần blog roll chỉ hiện lên đúng 5 bài post
+ Sinh ra từ cõi chết
+ Lớn lên trong địa ngục
+ Sống cùng quỹ
+ Thiếu nữ đồng trinh
+ Từ địa ngục trở về
Không thể kìm lòng tôi click chuột vào entry “Sinh ra từ cõi chết”! Ầmmm! Tiếng cửa sổ đập mạnh làm tôi giật mình, bên ngoài trời đột ngột mưa lớn! Có tiếng cửa phòng đang mở, tôi chợt cảm thấy có một luồn không khí lạnh đang chạy dọc sống lưng, tự trấn an mình chắc là do trời mưa. Hành lang vẫn vắng người. Tôi quay lại bàn máy tính khi đã đóng cửa sổ và cài then cửa phòng cẩn thận một lần nữa. Page load Error – không thể truy cập được, rớt mạng ư! Tôi nhìn xuống menu bar thấy yahoo mes vẫn còn sáng thì không thể nào lại rớt mạng được, tôi cố gắng back lại rồi click vào entry thì vẫn như thế…Có tiếng mèo đâu đó kêu cuối hành lang.
Họ đang nói cái quái gì thế nhỉ! Tôi cố gắng chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ - một nhóm thanh niên 4 trai 2 gái đang trò chuyện một cách rất phấn khích, chẳng ai thèm để ý đến sự có mặt của tôi trong khi xe đang chạy băng băng trên đường đèo. Tôi bước đến và ngồi gần họ hơn hy vọng có thể nghe được câu chuyện của họ vì cái bóng tối hai bên đường đèo có làm tôi có cảm giác ơn ớn thế nào dù đã nhiều lần đi Đà Lạt, Nha Trang cùng bạn bè nhưng sao lần này lại có cảm giác ớn lạnh như thế này. Dần dần tôi cũng nghe được câu chuyện họ đang nói từ những thông tin chấp nối, nhóm thanh niên đang nói về biệt thự ma quái của xứ sở Đà Lạt. Do trời tối bác tài lại không mở đèn để mọi người có thể ngủ nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người, chiếc xe 12 chổ nhưng chỉ có 6 người họ cộng tôi với bác tài là 8 nên xe khá trống trải. Tôi luôn để ý đến người thanh niên đang đội nón mũ lưỡi trai màu đỏ như máu đang rất phấn khích về những điều bí ẩn của ngôi biệt thự, anh ta luôn là người phát biểu nhiều nhất. Hai cô gái tóc dài duỗi thẳng và cắt ngắn đúng mode thì chỉ cười tủm tỉm theo câu chuyện của bọn con trai. Thỉnh thoảng họ chỉ phát biểu khi bọn con trai nói đến cô gái bí ẩn và đang thôi thúc họ đến với xứ sở mộng mơ đến huyền bí này. Tôi cảm thấy có cái gì đó quen thuộc, rất quen thuộc.
Có một giai điệu từ xe vang lên mà tôi nghĩ là bác tài xế đã bật từ radio, bài Blooming Sunday. Tiếng nhạc rờn rợn cũng đủ làm tôi chết khiếp giữa cái không khí ớn lạnh này nhưng điều làm tôi ngày càng như chết điếng khi cái ánh sáng xanh xanh mờ ảo từ chiếc radio dường như đang phát tán ánh sáng giữa màn đêm và cái bóng tối trong xe dần dần lộ ra không rõ lắm nhưng cũng đủ cho thị giác của tôi nhận biết điều gì đang xảy ra. Tôi không thể làm được gì hơn ngoài việc nuốt nước bọt khi tôi thấy những khuôn mặt của các cô gái nhợt nhạt như make up quá đà, tôi tự trấn an mình như thế nhưng khi quay sang những cậu thanh niên thì khuôn mặt họ cũng không khác gì các cô gái. Khuôn mặt của những tử thi đã qua ngày. Tôi không kịp hoàn hồn thì người thanh niên đang cưỡi nón và quay lại cười với tôi. Chúa ơi! Không thể tin vào mắt mình! Đó là thằng bạn cùng phòng của tôi. Tôi nấc liên tục và không thể nào kêu lên thành tiếng, tôi rất ghét cái tật chó chết đó mỗi khi tôi xúc động hay hồi hộp. Bác tài như cái phao cứu sinh cuối cùng của tôi, tôi muốn gọi bác tài để ông dừng xe và cho tôi kết thúc cái chuyến xe kinh dị này ngay tức khắc. Bác tài đang ngủ, đằng xa là ánh đèn của xe đang chạy đến! Tôi nghe rõ tiếng kèn, rồi tiếng la thất thanh vang vào vách núi rồi nhỏ dần nhỏ dần dưới đèo.
Tôi cảm thấy đau ê ẩm khắp người vì cú rớt xuống giường ngủ ngoạn mục! Mồ hôi tôi ra ướt hết cả áo lót! Trên máy tính của tôi giai điệu cầu hồn của bài hát Blooming Sunday vẫn vang lên. Tôi chạy ngay đến để tắt đi cái giai điệu chết tiệt đến điên rồ đó, tôi cũng không thèm đánh thức sự tò mò về blog ma đó nữa dù nhớ mang máng rằng mình đã tắt máy. Tôi giật mình khi nhận ra những message từ trang my page của blog ma, avatar của những người viếng thăm bạn tôi là đứa đầu tiên rồi đến cô gái tóc ngắn, rồi tóc dài, đến 2 chàng trai tiếp theo là hết thế nhưng như một sự xấp sếp logic nó làm tôi liên tưởng đến khuôn mặt của chàng trai cuối cùng trên chuyến xe cho avatar đó. Tất cả họ đều cùng trên một chuyến xe và đã chết.
Thật điên rồ! Tại sao tôi lại nghĩ như thế được kia chứ, tôi tự trấn an mình. Mở một bài nhạc rồi đi tắm, một bài hát ngẫu nhiên trong list nhạc vang lên hòa cùng tiếng nước chảy.